Kịch Giáng Sinh: Maria Xin Vâng - thu dinh

 

Kịch Giáng Sinh: Maria Xin Vâng
Category: Văn Hóa & Xã Hội, Hộp Thư Dân Chúa, Y Khoa, Trương Mục Tình Thương, Đi Vào Cuộc Đời, Chuyện Buồn Vui, Thơ
BY: LM. JOS. HOÀNG KIM TOAN
 
Nhân Vật:
1. Người bạn của Maria: Rabia.
2. Bà bán rau.
3. Maria.
4. Giuse.
5. Anna.
6. Sứ thần Gabrien
7. Viên đội trưởng.
8. Lính Roma.
9. Dân chúng.
10. Tốp múa Sion.
11. Tốp Múa Thiên Thần.
12. Dân chúng.
LỜI DẪN:
Tại Toronto, Đức Giáo Hoàng nói với các bạn trẻ: “Chỉ có Đức Giêsu là Thầy chân thật, chỉ có Đức Giêsu nói những thông điệp bất di bất dịch đáp ứng khát vọng sâu xa của con tim nhân loại, vì chỉ có mình Ngài biết “điều kín nhiệm trong lòng mỗi người” (x. Ga 2:25). Hôm nay đây, Ngài mời gọi các con trở nên muối đất và ánh sáng thế gian, mời gọi các con chọn điều thiện hảo, sống trong công lý, và trở nên khí cụ của yêu thương và hòa bình. Lời mời gọi của Ngài luôn đòi hỏi một sự lựa chọn giữa thiện và ác, giữa ánh sáng và bóng tối, giữa sự sống và sự chết. Ngài đưa ra lời mời gọi tương tự ngày hôm nay đây cho các con là những người hiện diện nơi đây bên bờ hồ Ontario.
Theo đuổi lời mời gọi nào trong buổi rạng đông này đây? Tin vào Chúa Giêsu là chấp nhận điều Ngài phán, ngay cả khi nó trái ngược với những gì những kẻ khác nói. Nghĩa là từ chối quyến rũ của tội lỗi, bất kể nó thu hút đến cỡ nào, để bước đi trên con đường chông gai của những nhân đức Tin Mừng.
Các bạn trẻ đang lắng tai nghe cha, hãy trả lời Chúa với những con tim mạnh mẽ và quảng đại! Ngài đang trông mong các con. Đừng bao giờ quên: Đức Kitô cần thi hành chương trình cứu độ của Ngài. Đức Kitô cần tuổi trẻ và lòng quảng đại nhiệt thành của các con để làm cho lời công bố tin vui của Ngài vang vọng trong ngàn năm mới. Hãy trả lời tiếng gọi của Ngài bằng cách đặt cuộc đời các con trong sự phụng sự Ngài nơi các anh chị em! Hãy tin tưởng Thiên Chúa vì Ngài tin tưởng các con.” (Vietcatholic, ngày 27 - 7 - 2002.)
Kịch bản này giới thiệu khuôn mặt trẻ trung của Đức Maria và Thánh Giuse, những Người đầu tiên sống Tin Mừng Nước Thiên Chúa. Ánh sáng đã đẩy lùi đêm tối và Thiên Chúa vẫn mời gọi chúng ta hôm nay tiếp tục sống như vậy.
1. Khung cảnh chăn chiên đầu làng.
(1 giây phút thinh lặng bỗng bị xé tan bởi tiếng vó ngựa, tiếng la hét của lính La Mã)
Rabia: Chị Maria ơi, quân La Mã tới chị Maria.
Maria: Họ lại tới bắt thú vật, lùa chiên nhanh đi Rabia. Nhanh lên.
Rabia: Chúa ơi, Chúa ơi. Không kịp rồi.
Lính Roma: Đứng lại, Đứng lại.
Viên Đội trưởng: Bắt lấy chiên mau lên anh em.
Rabia: Xin các ông, chúng tôi chỉ có vài ba con chiên để sống. (giằng co giữa Rabia và đám lính)
Maria: Các ông dừng tay lại. Nếu các ông thích, hãy bắt chiên của tôi, đừng lấy của cô ấy. (Đám lính dừng tay và nhìn Maria và vài con chiên của Maria.)
Đám lính: Nhào vô, bắt chiên của nó.
Viên Đội trưởng: Đừng đụng đến chiên của cô ấy.
Maria (nói với viên đội trưởng): Nếu các ông là những Người lính lương thiện các ông đừng bắt chiên của Người khác.
Lính Roma: Con bé này xinh đẹp đấy. (tiếng hô của đám lính)
Viên Đội Trưởng: Lui ra, thằng nào đụng tới cô ấy tao sẽ lấy đầu.
Viên Đội Trưởng: Cô em là ai mà gan vậy?
Maria: Tôi là tiếng nói của lương tri. Nếu ông là Người có lương tri, ông hãy cho quân lính rút lui đi, đừng bao giờ để quân đội của ông trở thành bọn trộm cướp.
Viên Đội Trưởng (ngạc nhiên): Ta chưa từng thấy Người nào can đảm như cô em. Viên Đội Trưởng: lui binh. (tiếng vó ngựa lại rền vang bỏ đi)
Lời dẫn: Dù sự dữ có đen tối như thế nào chăng nữa, cũng không thể che khuất được ánh sáng của sự thật. Dù lòng Người có vẩn đục đi chăng nữa, cũng không thể phủ mờ hết tất cả tâm tri. Chỉ có một điều hệ trọng: Bạn có dám nói sự thật không? Tiếng nói ấy đôi khi phải trả giá.
2. Tại nhà Maria.
Lời dẫn:
Ở làng quê nhỏ bé, xóm lao động nghèo, đêm đến là tối mò, cả một con đường không có một ngọn đèn, những ngõ hẻm im lìm, với những căn nhà lá lụp xụp đóng kín cửa. Hễ mặt trời lặn là chẳng có người nào đi lại ở đường cả, ngoài bọn chó hết sủa lại tru suốt đêm hòa lẫn tiếng côn trùng rả rích.
Maria: Mẹ ơi, Mẹ ngủ sớm đi, quần áo mẹ để con giặt được mà.
Anna: Con còn trẻ, con hãy đi ngủ sớm đi.
Maria: Không thể như thế được mẹ à. Mẹ cứ đi ngủ sớm đi, để con làm được mà.
Anna: À mẹ nghe nói, con dám chống lại bọn lính Roma hả con?
Maria: Con không chống lại họ, nhưng con nói sự thật của lẽ công chính.
Anna: Sự thật có thể mất mạng, con không biết sao?
Maria: Nhưng sự công chính làm cho sống mà mẹ.
Anna: Ôi con, mẹ rất hài lòng về con, con là đứa con gái tốt nhất mà làng quê ta có đấy. Con hãy thận trọng.
Maria: Thôi mẹ đọc kinh và ngủ sớm đi mẹ. Mọi việc để con làm.
Anna: Nhớ đi ngủ sớm nghe con.
Maria: Dạ. (Vừa giặt quần áo vừa lâm râm hát một bản Thánh ca, sau đó Maria quỳ cầu nguyện, một ánh sáng chiếu sáng, Maria sửng sốt nghe lời chào)
Sứ Thần: “Kính chào Bà, Bà đầy ơn phúc, Chúa ở cùng Bà.” (Những lời nói đó đã làm Maria xao xuyến. Cô suy nghĩ lời chào đó có ý nghĩa gì)
Sứ Thần nói tiếp: “Maria đừng sợ, vì bà đã được ân sủng nơi Thiên Chúa. Này nơi lòng dạ bà sẽ thụ thai và sinh con trai, bà sẽ gọi tên con trẻ là Giêsu, Ngài sẽ làm lớn và được gọi là Con Đấng Tối Cao. Thiên Chúa ban cho Ngài ngai Đavít và Ngài sẽ làm vua trên nhà Giacóp cho đến đời đời, và vương quyền Ngài sẽ vô cùng vô tận.”
Maria thưa với Thiên-Thần: “Điều ấy xảy đến làm sao được, vì tôi đã quyết giữ mình đồng trinh.”
Sứ Thần: “Thánh-Thần sẽ đến trên bà và quyền năng Đấng Tối Cao sẽ rợp bóng trên bà. Bởi thế, trẻ sắp sinh sẽ được gọi là Đấng Thánh, là Con Thiên Chúa. Kìa Êlizabeth trong hàng thân thích của bà cũng đã mang thai lúc tuổi già, nay bà đã có thai được sáu tháng, một người đã từng mang tiếng là son sẻ, vì với Thiên Chúa nào có gì mà Thiên Chúa không làm được.” (Và Maria đã trả lời rất đơn sơ, gọn gàng nhưng sâu sắc và khôn ngoan)
Maria: “Này tôi là tôi tá Chúa, tôi xin vâng như lời Sứ-Thần truyền”
(Và Thiên-Thần đã từ giã Maria)
(Cầu nguyện ngỡ ngàng một lát, bà Anna thức giấc ra chỗ Maria đang cầu nguyện và hỏi)
Anna: Con chưa ngủ sao.
Maria: Chuyện lạ lắm mẹ ơi. Có bao giờ mẹ nghe nói đến “Mẹ Thiên Chúa” chưa?
Anna: Chưa, nhưng tiên tri Isaia có loan báo: “Này đây một trinh nữ sẽ thụ thai và sinh hạ một Đấng Cứu Thế”.
Maria: Con đã nghe điều ấy từ nơi sứ thần vừa nói với con.
Anna: Có lẽ chỉ là giấc mơ thoáng qua nào đấy thôi.
Maria: Không phải là mơ mẹ à, sứ thần vừa đến và nói điều này với con: “Này Bà sẽ thụ thai và sinh một con trẻ, đặt tên là Giêsu, Người sẽ nên cao trọng và sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao”.
Anna: Nếu thật là vậy, thì đây là thời: “Hoàng Tử Bình An” xuất hiện rồi.
Maria: Con cảm nghiệm không dễ dàng đâu mẹ à. Bình An phải trả bằng giá máu!
Anna: Xin Chúa giúp con hoàn thành sứ vụ của Người.
3. Thiếu nữ Sion:
Lời dẫn:
Niềm hy vọng bắt đầu nảy nở từ một thai nhi, niềm hy vọng ấy xem ra mỏng manh giữa bao ngàn sự dữ. Thế nhưng, cho dù sự dữ có như thế nào chăng nữa, Thiên Chúa cũng chỉ cần một con số ít còn lại dám sống cho sự thật, từ con số ít đó Thiên Chúa biểu lộ quyền năng của Người. Như hạt giống âm thầm nảy nở, màu nhiệm Con Thiên Chúa làm Người ở giữa nhân loại cũng âm thầm như thế trong cung lòng một trinh nữ. Người đã đến ở giữa thế gian, thế gian nhờ Người mà có nhưng lại không nhận biết Người. Sự thờ ơ và vô tình của nhân loại vẫn là thế, tiếng nói của sự dữ vẫn còn che lấp sự thật. Sự thật mong manh giữa những dối trá, thế nhưng, hạt giống đã nảy mầm, sự sống đã bắt đầu từ giữa những chết chóc, niềm hy vọng đã lóe rạng xé tan màn đêm u tối.
Tốp múa…
4. Lệnh kiểm tra dân số.
(Ngày vừa bắt đầu, các chợ mua bán vừa dọn hàng, những đàn chiên ra khỏi chuồng… thì từ đầu làng đã có nhiều Người xô đẩy bỏ chạy, vừa chạy vừa la)
Dân chúng: Quân Roma tới, quân Roma tới. (Quân lính vào trong làng hất đổ những hàng gánh bán buôn, đâm giết những thú vật, những chiếc roi cứ vun vút trên thân những Người chẳng may gặp chúng, có một cụ già chân yếu không chạy nổi bị chúng đánh dã man. Giuse, một thanh niên lực lưỡng, không kềm lòng được sự dã man của quân lính, đã chạy ra ngăn cản chúng.).
Giuse: Các anh phải biết tôn trọng Người già và yếu thế.
Viên đội trưởng: Thằng nào thế. Bắt nó lại. Đánh cho nó 100 roi.
Giuse: Các anh không có quyền bịt miệng sự thật. Viên đội trưởng: Sự thật là gì? Đánh nó. (Quân lính trói tay Người thanh niên và lấy roi đánh. Từ giữa đám đông dân chúng Maria len lỏi bước ra, một cụ già níu tay Maria lại và nói)
Cụ già: Không ngăn cản được sự dữ đâu con.
Maria: Sự dữ là một điều xấu không thể chiến thắng. (vừa nói xong Maria chạy ra cầm lấy tay Người đang cầm roi đánh lại, vừa quay sang Người đội trưởng và nói)
Maria: Nếu là lính Roma, các ông hãy tôn trọng danh dự của các ông là lính Roma.
Viên đội trưởng: (nói với viên chỉ huy phó): Con bé này ăn nói đanh thép lắm, cứ để cô ấy nói.
Maria: Danh dự của một Người lính là không ức hiếp Người cô thế cô thân, không đánh đập Người không có khả năng tự vệ. Các ông có phải là lính Roma không?
(Một Người lính tức lên vì câu nói ấy vừa xông ra tính đánh Maria thì viên đội trưởng kéo anh ta lại)
Viên đội trưởng: Ít ra trong Israen cũng có một Người dám nói như thế chứ! (cười khà khà)
Tên Lính (chỉ vào Giuse): Nhưng tên này muốn chống lại Roma, hãy cho nó chết.
Maria: Người này đã cho các ông biết danh dự của Người lính Roma, nếu các ông hổ thẹn về điều ấy thì cứ giết chết Người này đi.
Viên đội trưởng: Thôi được rồi vì lời của cô, và nhân danh quân đội Roma tôi tha bổng cho Người này.
Viên đội trưởng: Bây giờ, mọi Người hãy lắng nghe, lệnh của Hoàng Đế. “Hoàng Đế Augusto ra chiếu chỉ: Từ nay trong vòng mười tháng nữa, tất cả các thần dân trong Đế quốc Roma, mọi Người nam, nguyên quán ở đâu phải trở về nơi ấy để khai tên sổ bộ. Mọi Người nam, hãy đem theo vợ con và của cải mình về nguyên quán. Ai bất tuân sẽ bị coi là Người chống lại Roma”.
Viên đội trưởng: Rút quân.
Giuse: Mình thoát hiểm rồi, Maria.
Maria: Chẳng bao giờ thoát hiểm cả, anh Giuse.
Giuse: phải rồi, em nói đúng chẳng bao giờ thoát hiểm cả. Xin Chúa ban cho anh và em đủ sức mạnh để vượt qua.
Maria: Anh Giuse ơi, em có một chuyện muốn nói với anh, nhưng bây giờ thì chưa thể.
Giuse: Sao vậy em, có nghiêm trọng không?
Maria: Rất nghiêm trọng anh Giuse à, nhưng chưa nói được... Thôi bây giờ em phải đi thăm bà chị họ Elizabeth, ở miền sơn cước.
Giuse: Sao em đi đột ngột vậy.
Maria: Em cũng không hiểu nhưng không thể không đi.
Giuse: Maria, em biết là anh rất yêu em. Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé em.
Maria: Em đi đây, kẻo muộn. (Maria vội vã ra đi, Giuse chạy theo gọi giật lại)
Giuse: Maria, Maria, đây là số tiền ít ỏi của anh, em hãy cầm lấy đi đường.
Maria: Cám ơn anh, Em đi đây. (Maria vội chạy, Giuse đứng đó vẫy tay)
Lời dẫn:
Có những lời trước khi nói cần được suy gẫm và nghiệm thấy trong cuộc đời để trở thành tiếng nói. Ngày xưa đức Maria đã làm như vậy ở Nazareth, ở Belem, trên đồi Golgotha, dưới chân Thánh Giá, trong ngày hiện xuống. Ngày nay cũng vậy, Đức Maria, Mẹ của loài người cũng giữ lại và suy ngắm trong tâm hồn người tất cả những vấn đề của nhân loại, vấn đề quan trọng và khó khăn.
5. Ném đá:
(Maria đang về gần tới đầu làng, thấy đám Người đang la ó, ở đấy có Giuse)
Dân chúng: Ném đá nó đi. Nó mang thai ngoài giá thú. Dân chúng: Ném đá nó đi, dân ngoại tình.
Giuse: Nếu các ông muốn ném đá, hãy bắt Người đàn ông ra ném đá trước đi.
Dân Chúng: Người đó là ai, chúng tôi không biết, nhưng Người phụ nữ này thì không thể chối cãi.
Dân chúng: Ném đá nó, giết chết nó đi. (Với lòng sôi sục của dân chúng vừa la hét vừa ném đá vào Người phụ nữ, Giuse vừa can ngăn vừa chấp tay kêu xin)
Giuse: Xin các ông hãy đối xử khoan dung.
Dân chúng: Chúng tôi có luật và theo luật Người này phải chết.
Giuse: Luật bảo vệ sự công chính, nhưng sự công chính cần đến lòng khoan dung. (Maria vừa chạy đến, nhận ra Người bạn của mình là Rabia bị ném đá và đang thoi thóp)
Maria: Rabia, Rabia.
Rabia: Xin Chúa tha cho con và tha cho họ.
Maria: Các ông lấy luật công chính để giết chết con Người, các ông cũng hãy nhớ rằng: Trên mọi thứ luật còn một lề luật quan trọng hơn, là Luật yêu thương và tha thứ. Các ông đã phạm tội giết Người.
Dân chúng: Cô ấy dám tố cáo tội chúng ta, ném đá nó luôn đi.
Giuse: Ai ném đá Người này tôi sẽ không để các ông yên đâu. Giải tán đi.
Dân Chúng: Về đi.
(Họ vừa đi vừa xầm xì vì thấy bụng của Maria như đang mang thai)
Dân chúng: Nhìn kỹ đi, Maria đang có thai. Ngày mai sẽ đến lượt nó. (Giuse sau khi đỡ xác Rabia, trao cho Người nhà, để ý đến Maria và nhận ra Maria đang có thai, Giuse dẫn Maria đi nhanh về nhà).
Giuse: Chuyện gì xảy ra vậy Maria.
Maria: Có bao giờ anh đã nghe việc Thiên Chúa làm không?
Giuse: (Bực tức) Có, nhưng chuyện này thì không. Em đã phản bội anh.
Maria: Đây là điều em muốn nói trước khi đi thăm chị Elizabeth.
Giuse: Nghĩa là sao?
Maria: Thai nhi là bởi quyền năng Chúa Thánh Thần.
Giuse: Chúa Thánh Thần là Đấng nào?
Maria: Em không biết nhưng sau này chắc sẽ hiểu.
Giuse: Em đã thay đổi nhiều quá, ngày mai em có biết chuyện gì xảy ra cho em không?
Maria: Em biết chứ, khi thấy chính bạn em bị ném đá. (Maria ôm mặt khóc).
Maria: Việc Chúa khởi sự xin Người hoàn tất.
Giuse: Đêm nay, em hãy trốn khỏi nơi đây và đi nhanh lên.
Maria: Không, em không nghe Chúa nói.
Giuse: Thôi, tùy em
Lời dẫn: Giuse trong thâm tâm dự định lìa bỏ kín đáo với Maria, ông biết hôm nay, lần chia tay này là cuối cùng với Maria. Giuse cũng không muốn tố giác Maria, hãy để Maria chọn lựa. Đó là cố gắng nhất mà Giuse có thể làm được cho Maria.
(Về nhà Giuse cầu nguyện, càng về khuya mắt càng trĩu nặng, Giuse vẫn quỳ vừa cầu nguyện vừa ngủ, trong lúc mơ màng ấy sứ thần hiện đến)
Sứ thần: Này Giuse, con vua Đavíd, đừng ngại đón Maria về làm vợ, thai nhi mà Maria cưu mang là bởi Chúa Thánh Thần.
Giuse: (Tỉnh dậy) Người là ai, Người là ai? (Im lặng không một tiếng trả lời, sứ thần đã ra đi).
(sáng hôm sau, ở chợ đông dân chúng, Maria cũng đi chợ. Tại một hàng rau, bà bán rau phát giác)
Bà bán rau: Bụng chị lớn rồi kìa, ai là cha nó.
Maria: im lặng.
Bà bán rau: Chị đã ăn ở với ai?
Maria: Vẫn im lặng.
Bà bán rau: Giết chết nó đi, nó đã ngủ với đàn ông. (Đám đông bu lại la hét)
Dân chúng: Đem nó ném đá đi. Ném đá đi, ném đá, giết chết nó đi.
(Giuse từ đàng xa chạy lại, cầm lấy tay Maria và nói với mọi Người.)
Giuse: Đây là vợ của tôi. Giải tán đi! Ai nói động đến cô ấy, tôi sẽ không để yên. Dù là tiếng xầm xì! Tôi nói rồi, không hù dọa đâu! Về đi, đừng như bọn chó săn rình rập. Ngày mai chúng tôi sẽ làm đám cưới. (Giuse dẫn Maria về nhà mình).
Giuse: Maria, đây là ngôi nhà của em.
Maria: Giuse, em không thể hiểu.
Giuse: Thiên Chúa là câu trả lời mà Maria.
Maria: Câu trả lời nhiều đau khổ, phải không anh.
Giuse: Có lẽ thế. Bình an và giá máu!
Lời dẫn:
Gabrien Marcel có lần cảm nghiệm:
Giữa những lúc thâm u, cuồng dại nhất; giữa những lúc muốn bội phản và chống lại Thiên Chúa nhất; giữa những mây đen của tội lỗi và sự dữ bủa vây nhất; trong thâm tâm tôi, tôi chỉ muốn nói lên rằng: “Tôi chỉ muốn một mình Chúa, một mình Chúa mà thôi”.
Sự dữ bao trùm thế gian cho dù đen tối nhất, vẫn có thể bị phá tan bởi một tia sáng nhỏ của chân lý. Chân lý xem ra mỏng manh, giống như Đức Maria thật bé nhỏ trước sức hùng mạnh của quân đội Roma; thế nhưng, sự dữ đã bị ngăn chặn bởi con người yêu đuối, nhỏ mọn ấy. Đó là cuộc đối đầu giữa Goliát và Đavíd.
Ngay trong lương tâm trong mỗi con người cũng thế, có sự dữ, có tội lỗi đến tận cùng vẫn không thể dập tắt tiếng nói của lương tri. Một chút ánh sáng của lương tri, đó là một sức mạnh vô hình, đủ để phá vỡ những dự định và kế hoạch của tội lỗi, giống như viên đội trưởng phải khựng lại trước tiếng nói lương tri của Đức Maria. Đó là cuộc chiến nội tâm trong con người.
Đức Maria và Thánh Giuse đã sống và làm chứng cho ánh sáng và chân lý ngay cả trước khi Ngôi Lời nhập thể. Đó là một cung cách chuẩn bị cho Thiên Chúa một chỗ sinh hạ trong lòng người. Hôm nay, Thiên Chúa vẫn đang đi tìm một nơi để hạ sinh, bạn có là máng cỏ để Thiên Chúa đến cư ngụ?
Maranatha! Lạy Chúa, Xin Người hãy đến.
6. Ra đời.
(Thinh Lặng). (Tiếng Khóc) Nhạc khúc Giáng Sinh. Thiên Thần múa hát.

 

thu dinh ST